Chương 11

Từ Địch Thành Yêu

11.879 chữ

25-12-2022

...Giọng của Triệu Lam?

Ánh đèn pha từ bên dưới rọi thẳng lên hàng ghế trên cùng, Cố Thanh Hàn quay đầu lại nhìn, tiếp theo đó là tiếng cảm thán của vài người xung quanh.

"Oa, là Triệu Lam thật kìa"

"Không thể tin được, đi xem phim còn được gặp idol nữa"

"Xuất sắc luôn mạ ơi"

"Nhìn cô ấy còn đẹp hơn trên phim nữa"

"Chồng tui tới đón tui đó mấy bà"

...

Triệu Lam từ từ bước xuống bậc thang, nhìn xung quanh cười vẫy tay với tất cả mọi người.

Lúc ngang qua dãy ghế của Cố Thanh Hàn ánh mắt cô bỗng dừng lại ở vẻ mặt thảng thốt của nàng khoảng hai giây rồi mới tiếp tục đi xuống dưới.

Cố Thanh Hàn đứng hình.

"Khép miệng cậu lại đi, cằm sắp rớt xuống đất rồi kìa", Trình Vân Y từ hàng ghế sau chồm lên tốt bụng nhắc nhở nàng.

Cố Thanh Hàn nào có thời gian để ý biểu cảm của bản thân có bao nhiêu thất thố, có bao nhiêu khiến người khác hiểu lầm, nàng chỉ có một mạc cảm giác: Triệu Lam giống như biết trước nàng sẽ xuất hiện ở đây.

Ánh mắt lúc nãy của cô rõ ràng là có chủ đích chứ không phải chỉ là vô tình lướt qua.

Bất quá Triệu Lam như thế nào biết được sự hiện diện của nàng? Bản thân nàng ngay từ đầu cũng không có ý định sẽ đến đây.

Cố Thanh Hàn vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra lời giải thích nào hợp lí, cuối cùng đưa ra kết luận là bản thân nghĩ nhiều.

Triệu Lam đứng ở bên dưới nhìn lên.

Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo thun cùng quần bó làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của mình, trang điểm cũng vô cùng tự nhiên.

Chẳng trách Triệu Lam vào đây nhưng không có ai phát hiện.

Dù vậy nhưng vẫn không làm giảm đi khí chất bất phàm của cô.

Thậm chí còn gây thiện cảm hơn so với lúc bình thường.

Triệu Lam dõng dạc cầm micro trò chuyện, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô.

Cố Thanh Hàn trầm mặc.

Không có sự trang hoàng như các sự kiện lớn, Triệu Lam vẫn như cũ toả sáng.

Ánh đèn rọi vào càng khiến cô như một nữ thần đang tạ thế.

Người phụ nữ này dù có xuất hiện ở bất cứ chỗ nào đều sẽ trở thành tâm điểm ở nơi đó.

Không sai, Triệu Lam là một nữ vương thực thụ.

Cố Thanh Hàn lần đầu tiên nhận thức được nàng thật sự thua Triệu Lam, thua toàn tập.

Nhưng Cố Thanh Hàn vẫn có chút không hiểu.

Triệu Lam có xuất thân thượng lưu lại là đại minh tinh hàng đầu, luận nhan sắc, tài năng hay khí chất đều không có chỗ nào không tốt.

Rõ ràng cô là một nữ nhân mà bất kì người đàn ông nào cũng đều mong muốn có được.

Một người vợ hoàn hảo như vậy, Thẩm Tư Đằng hẳn là nên "nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa" mới phải.

Rốt cuộc vì cái gì lại đi ngoại tình với nàng? Không lẽ não hắn bị úng nước?

Lại nói đến Triệu Lam, không hiểu vì sao mà từ nãy đến giờ ánh mắt cô cứ thỉnh thoảng là lại dừng ở trên người nàng, Cố Thanh Hàn đếm thử chắc cũng trên dưới năm lần.

Cô ta đang có mục đích gì?

Cố Thanh Hàn không chút giấu giếm nhìn chằm chằm vào Triệu Lam, mong muốn từ biểu cảm trên gương mặt có thể đoán ra ý đồ của cô.

Nhưng Cố Thanh Hàn quên mất đối phương là một ảnh hậu chứ không phải người bình thường, khả năng che giấu cảm xúc cực kì tốt.

Nàng không thể tìm ra bất cứ kẽ hở nào, căn bản là đang mò kim đáy bể.

Triệu Lam đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt không mấy thiện ý mà Cố Thanh Hàn dành cho mình.

Một cái nhìn đầy cảnh giác và thăm dò, chỉ như thế cũng đủ biết chủ nhân của nó đang suy nghĩ điều gì.

Cô luôn cảm thấy dường như Cố Thanh Hàn có quen biết với mình chứ không chỉ đơn thuần là biết qua sách báo hay tivi.

Ngay cả lần gặp mặt đầu tiên ở quảng trường, vẻ mặt của nàng cứ như là gặp lại người quen cũ chứ không phải được nhìn thấy minh tinh ở ngoài đời.

Nhưng Triệu Lam lại nhất thời không nhớ ra được đã từng gặp người này ở đâu.

Dù sao việc bảo Cố Tiểu Mạc dụ Cố Thanh Hàn tới đây là có mục đích.

Cô đã chuẩn bị sẵn một kịch bản từ trước, chỉ cần đợi nàng mắc bẫy là đã có thể xác thực vấn đề mà cô muốn biết.

Sau khi MC trình bày cả một sớ gì đó nào là thành tích này nọ lọ chai Cố Thanh Hàn không có nhu cầu nghe nên cũng không rõ thì Triệu Lam mới bắt đầu chia sẻ.

"Trước tiên, tôi xin gửi lời cảm ơn đến các vị đã bỏ ra chút thời gian đến đây ủng hộ cho cũng như là cho tôi.

Bộ phim có thể đạt được những điều tuyệt vời như Đinh lão sư vừa chia sẻ đều do may mắn nhận được sự yêu thích từ mọi người.

Một lần nữa tôi thay mặt cả đoàn phim xin chân thành cảm ơn", Triệu Lam lịch sự cúi người.

"Oa a, Lam tỷ thật thân thiện và luôn tôn trọng fan nha, quả nhiên mình không stan sai người mà", Tiêu Vũ Huyên từ phía sau cảm thán.

Cố Thanh Hàn quay người ra sau nói với nàng: "Này cũng bình thường thôi, người nổi tiếng nào chả vậy.

Có gì để cậu tung hô đâu chứ"

"Chậc, cậu làm sao vậy? Dù gì người ta cũng vừa mới cảm ơn cậu đó thôi", xem ra ấn tượng của cậu ấy đối với Triệu Lam không tốt.

Hơn nữa Cố Thanh Hàn đúng là can đảm, cư nhiên không sợ sẽ bị người khác nghe thấy.

Cố Thanh Hàn quay trở lại chống cằm.

Hừ, cô ta đang cảm ơn ai đó khác chứ không phải nàng.

Làm gì có chuyện Cố Thanh Hàn nàng sẽ yêu thích hay ủng hộ tác phẩm của Triệu Lam.

Nếu không mặt trời sẽ mọc đằng Tây mất.

Triệu Lam quét mắt qua Cố Thanh Hàn một cái liền thấy vẻ mặt đầy khó chịu không chút kiêng nể của nàng, trong lòng nhịn cười một lúc mới tiếp tục nói chuyện.

"Tiện đây tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến một người, người đó...vô cùng đặc biệt.

Chính là chồng của tôi.

Cảm ơn anh đã đến tận đây để ủng hộ cho em"

Cố Thanh Hàn không khỏi giật minh.

Chồng? Thẩm Tư Đằng?

Mọi người lại bắt đầu nháo nhào lên tìm kiếm xung quanh xem rốt cuộc chồng của Triệu ảnh hậu là ai.

Bởi vì từ lúc công bố kết hôn đến giờ họ chưa từng xuất hiện cùng nhau, ngay cả mặt mũi đàng trai thế nào cũng chỉ có người quen mới biết được nên ai cũng tò mò.

Trong lúc tất cả đều suy đoán từ các vị khách thì chỉ duy nhất Cố Thanh Hàn chăm chăm nhìn vào nhóm người đứng sau lưng Triệu Lam.

Vì Thẩm Tư Đằng đang cải trang thành nhân viên đứng ở đó.

Dù đang mang khẩu trang và đội mũ nhưng phong thái của hắn vẫn vượt trội so với những người còn lại.

Đặc biệt là đôi chân mày song mí gập hình quạt không thể lẫn vào đâu được.

Thẩm Tư Đằng là một nam nhân anh tuấn, khí chất lại hơn người nên nếu hắn có tiến vào showbiz thì mấy tên tiểu thịt tươi pháo nương nên chuẩn bị cuốn gói về quê chăn bò là vừa.

Thẩm Tư Đằng cũng phát hiện ra Cố Thanh Hàn.

Hắn không hiểu vì sao lúc chiều Triệu Lam cứ nằng nặc muốn hắn đi cùng, bây giờ lại càng không hiểu tại sao Cố Thanh Hàn lại xuất hiện ở đây.

Nàng không phải đã từng nói rất căm ghét Triệu Lam hay sao? Chỉ nhắc tên đã không muốn nghe vậy hà cớ gì lại đến đây xem phim của Triệu Lam? Rốt cuộc là đang bày trò gì nữa đây?

Đôi tay hắn vắt ở sau lưng cũng dần siết chặt lại vì Cố Thanh Hàn cứ mãi nhìn hắn mà nhúc nhích.

Chẳng lẽ nàng không sợ bị Triệu Lam phát hiện? Ngay lúc Thẩm Tư Đằng đang nghĩ cách ra hiệu để Cố Thanh Hàn đừng nhìn nữa thì nàng đã chủ động dời đi tầm mắt.

Không sai, Cố Thanh Hàn là đang cố tình muốn cho Triệu Lam phát hiện.

Nàng biết tỏng Triệu Lam đã bắt đầu nghi ngờ mình và cố tính nói về Thẩm Tư Đằng như thế để nhử nàng.

Được thôi, cô muốn chơi chiêu thì tôi tiếp, ai sợ ai?

Dù sao ở đây đông người như vậy, lại còn có không ít nhà báo, thách cô dám làm gì tôi.

Cố Thanh Hàn khoanh tay dựa vào ghế nhếch miệng cười, ánh mắt tràn đầy vẻ khiêu khích nhìn Triệu Lam.

Triệu Lam cũng đã đem màn vừa rồi thu hết vào tầm mắt.

Cũng nhận ra được Cố Thanh Hàn hoàn toàn không có chút giấu giếm nào cho cô biết rằng nàng thật sự quen biết Thẩm Tư Đằng.

A, được, cô nhóc này khá.

Chẳng trách Thẩm Tư Đằng lại thích.

"Hôm nay tôi có chuẩn bị phần quà nhỏ cho mọi người ở đây xem như lời cảm ơn của tôi, hi vọng mọi người sẽ thích", Triệu Lam mỉm cười.

Tạm thời coi như xong màn 1, để xem phản ứng tiếp theo của nàng sẽ thế nào đây.

Nhân viên trong rạp phim bắt đầu mang những túi đồ đến cho các vị khách.

Mọi người đều háo hức mở ra xem bên trong có gì, Cố Thanh Hàn cũng không ngoại lệ.

Bên trong đều là một chai nước, một hộp cơm nhỏ được trang trí khá bắt mắt và một túi bánh ngọt.

Trùng hợp thay là loại bánh Macaron trà xanh mà Cố Thanh Hàn thích ăn nhất.

Chắc chỉ là trùng hợp thôi chứ người như Triệu Lam làm sao mà thèm để ý đến kẻ tầm thường như nàng.

Triệu Lam chờ nhân viên phát quà xong lại tươi cười nói tiếp: "Đây là chút thành ý của tôi.

Bánh là do tôi tự làm, mọi người có thể thử"

Hừ, nói xạo, bánh này cô đặt mua ở bên ngoài thì có.

Cô làm gì mà biết nấu ăn.

Cố Thanh Hàn như đi guốc trong bụng Triệu Lam.

Nhớ năm đó nếu không phải cô chủ động đến nhờ nàng giúp trong lần thi nấu ăn thì có khi cô rớt môn dinh dưỡng rồi.

Cố Thanh Hàn hận bản thân mình khi đó quá đơn thuần lại nhiệt tình.

Lẽ ra nàng nên mách với giáo viên cho cô ăn trứng ngỗng mới vừa lòng hả dạ nàng.

Cố Thanh Hàn đưa bánh lên miệng cắn thử.

Ừm...bánh rất ngon, lại rất ngọt, ăn vào thật thích.

Một lần nữa Cố Thanh Hàn khẳng định thành quả tuyệt vời như vậy tuyệt đối không thể đến từ cái con người có thù với việc bếp núc kia.

Cố Thanh Hàn cảm thấy sung sướng vì ít nhất nàng cũng có cái để hơn Triệu Lam.

Nàng ăn xong vẫn còn thòm thèm, nhìn qua Cố Tiểu Mạc một miếng cũng chưa động tới, đang muốn mở miệng xin thì Cố Tiểu Mạc đã vội đưa cái bánh ra xa.

"Tiểu Thanh Hàn tham ăn, cái này là của Tiểu Mạc"

"Ơ, tại chị thấy em cứ cầm trên tay hoài mà không chịu ăn.

Với lại không phải em từng nói không thích Macaron sao?"

"Nhưng đây là của Lam tỷ làm, Tiểu Thanh Hàn không được giành với Tiểu Mạc"

Cố Thanh Hàn bĩu môi, "Không cho thì thôi, làm gì dữ dạ?"

Lại nói bánh này là bánh mua ok? Nếu thật sự do Triệu Lam tự làm thì có cho một rương đầy thì chị đây cũng sẵn sàng nhường cưng hưởng hết đó.

"Nhanh ăn bánh đi, bánh này để lâu sẽ mềm, ăn không có ngon đâu", Cố Thanh Hàn quay lại làm chị gái tốt bụng nhắc nhở, "Đưa túi của em cho chị giữ"

Cố Tiểu Mạc ngoan ngoãn đưa túi quà cho nàng.

Khoan, chờ chút, hình như túi của Tiểu Mạc có vê nhẹ hơn của mình thì phải?

Cố Thanh Hàn lục lại túi quà của mình, nàng bỗng phát hiện bên dưới hộp cơm vẫn còn một thứ nữa, bên trên có kẹp một mành giấy nhỏ, nàng thử lấy ra xem.

[Cảm ơn vì chiếc đầm hôm trước]

Kèm với nó là một chiếc váy hoàn toàn mới vẫn chưa được cắt mạc.

Nhìn thấy giá tiền Cố Thanh Hàn liền sốc tới máu dồn hết lên não.

Này so với cái nàng đã mua cho cô phải gấp ít nhất năm lần đi?

Cố Thanh Hàn kinh ngạc đến há hốc mồm, theo phản xạ tự nhiên ngước mặt lên nhìn Triệu Lam thì phát hiện cô giống như đang chờ đợi sẵn mà nhìn nàng.

Không ổn rồi.

Cố Thanh Hàn thầm than.

Triệu Lam có vẻ như không những biết được nàng sẽ đến đây mà thậm chí còn biết trước nàng sẽ ngồi ở vị trí nào.

Bằng không thì sao cô có thể sắp xếp cho nhân viên đưa đúng phần quà đến tay của nàng như thế.

Nghe qua cứ như Triệu Lam là đang theo đuổi thần tượng hoặc đang theo đuổi người mình thích.

Chỉ có những người đang làm hai điều trên mới rảnh rỗi như vậy, mà bản thân nàng không phải nghệ sĩ nên vế đầu được loại bỏ.

Còn vế sau...

Không không không, Cố Thanh Hàn mày điên rồi.

Mày đang nghĩ cái quần đùi gì vậy? Đúng là ngáo phim nặng quá rồi, phải cắt Netflix thôi.

Cố Thanh Hàn bị suy nghĩ bậy bạ của chính mình làm cho ngượng ngùng.

Triệu Lam vẫn cứ thỉnh thoảng sẽ lại kiểm tra nàng.

Vậy nên cứ mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau là Cố Thanh Hàn vội quay đầu đi chỗ khác, cứ như là đang chơi trò rượt đuổi nhau vậy.

Cuối cùng thì buổi giao lưu đột ngột cũng kết thúc, Cố Thanh Hàn đưa tay lên vuốt ngực.

Nàng có tiền sử bệnh tim đó, đùa vậy không vui chút nào.

Về đến nhà, Cố Tiểu Mạc phi thẳng vào phòng, lập tức gửi tin nhắn cho Triệu Lam.

[Tiểu Mạc]: Bánh ngon lắm Lam tỷ, Tiểu Thanh Hàn rất thích.

Cố Tiểu Mạc nhớ rất rõ là Cố Thanh Hàn rất thích Macaron, đặc biệt là vị trà xanh.

Vậy nên đã chủ động nói cho Triệu Lam biết.

[Lam tỷ]: Vậy sao? Chị em thích là được rồi.

[Tiểu Mạc]: Đây là Lam tỷ tự làm ạ?

Nếu vậy thì quá tốt rồi, Tiểu Thanh Hàn thích bánh này như vậy thì chắc chắn cũng sẽ thích Lam tỷ.

Triệu Lam nhìn thấy tin nhắn liền bật cười.

[Lam tỷ]: Không phải đâu, bạn chị làm đó:D

[Lam tỷ]: Chị không biết nấu ăn..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!